MƯA QUA THÁNG TÁM
Trầm Vân
Mưa qua tháng Tám rơi buồn
Từng cơn gió lạnh bồn chồn gọi nhau
Giọt dài giọt vắn xanh xao
Giọt rơi tha thiết ngọt ngào về xưa
Cái ngày thương trú cơn mưa
Quàng vai âu yếm chiếc dù che chung
Lạy trời mưa cứ trùng trùng
Nép vào nhau ấm đôi lòng thênh thang
Cái ngày lòng trổ mai vàng
Chưa xuân đã thấy sắp hàng cỏ hoa
Hoa trên môi đỏ nõn nà
Cỏ trên tay đẹp mượt mà xanh non
Mưa qua tháng Tám rơi mòn
Tình xa giờ chỉ chập chờn chiêm bao
Thiên đường xưa lỡ lạc vào
Một mình cô lẻ đành sao mối tình
Mưa qua tháng Tám buồn tênh
Chờ người mưa rớt lạnh mình thời gian
Chừng nghe tiếng gió thở than
Sầu bay hun hút ngút ngàn tâm tư
Con đường xưa mỏi mòn chờ
Người về, xào xạc lá khô thu về
Nụ hôn tìm lại đam mê
Nắng vàng đón gió vân vê nụ cười
Trầm Vân