MAN MÁC THU BUỒN
Trầm Vân

Hiu hiu gió lạnh thổi về
Hàng cây rũ bóng se se mắt buồn
Tiếng ve im bặt con đường
Mùa thu chợt tới chiều vương vấn lòng
Lá rơi quanh nẻo chờ mong
Phương trời xa cách má hồng có phai ?
Nghe như tiếng gió thở dài
Bóng thu đến vội trong ngoài ưu tư
Buồn nghiêng man mác hồn thu
Vẫn em hồ mắt giam tù hồn tôi
Nỗi buồn hiu hắt chơi vơi
Công viên ghế đá chỗ ngồi bơ vơ
Heo may hắt lạnh thẫn thờ
Về ngang lối cũ gió chờ tóc bay
Nhớ nhung rơi giọt nắng gầy
Người đi bỏ lại vòng tay sao đành !!!
Dòng sông sóng nhớ lượn quanh
Tiếng chim thắc thỏm chuyền cành xanh xao
Thu lần theo dấu ngọt ngào
Bước chân líu ríu lạc vào thu xưa
Ngồi nghe tí tách tiếng mưa
Nhớ thời đưa đón che dù đam mê
Bao giờ người lại trở về
Cho thu náo nức lời thề lứa đôi ?
Trầm Vân