Khuôn viên trời đêm

Ái Khanh Petrus Ký NK 69-75

Áo trắng đêm về ta khoác lên
Vui trong lớp tối với ánh đèn
Ngoài kia giăng kín trời sao lạnh
Ngập ngừng xao xuyến nỗi buồn tênh

Mấy thưở ta là kiếp vạc đêm
Nghe trong buổi hạ tiếng mưa mềm
Nghe côn trùng khóc trời đông rũ
Nghe gió xạc xào trăm tiếng êm

Bỗng nhớ bạn bè ta dễ thương
Thầy cô khả kính với ngôi trường
Hành lang ta bước bao lần đó
Khuôn viên trời trải áng mây vương

Ta nhớ sao là nhớ lá xanh
Ta thương lá phượng nép đầu cành
Thương con đường sỏi buồn câm nín
Thương tím trời đêm với mộng xanh

Và có những chiều nắng nhạt phai
Tung tăng chân sáo quãng đường dài
Đến trường đến lớp bên bè bạn
Sung sướng vô cùng ai có hay ??

Ái Khanh

Bài thơ trên được đăng trên trang Mai Bê Bi nhật báo Chính Luận Năm thứ 11 – số 2967 ngày Thứ tư 09 tháng 01 năm 1974: ChinhLuan_2967 9JAN1974.pdf.

Là học trò lớp đêm chỉ thấy nắng chiều và bóng đêm, không gian và thời gian ấy làm cô học trò nhỏ mang tâm hồn đa cảm lãng mạn viết nên những bài thơ vụng dại tuổi học trò dưới mái trường Petrus Ký yêu dấu từ Niên khóa 1969 (vào học năm lớp đệ lục) đến ngày 30.4.1975.

Xin cám ơn sư huynh Võ Phi Hùng Niên khóa 67-74 đã giúp tôi có được tư liệu nhật báo Chính Luận, nhờ đó tôi đã tìm lại được một số bài viết văn, thơ xin ghi chép lại để hoài niệm về tuổi hoa niên.

Ái Khanh
09/03/2023