Tying the Knot!
Đoàn Xuân Thu
Từ lúc được Tía Má sanh ra, người viết rất may mắn được ông Trới khuyến mãi thêm cái tâm hồn ăn uống. Nhỏ thì ăn uống nhưng lớn lên chữ uống lại đèo bồng thêm chữ nhậu.
Trái lại em yêu của người viết chiều nào cũng lui cui chiên chiên xào xào dưới bếp, xong dọn lên một dĩa mồi bốc khói vàng tay kính cẩn mời chàng cầm đũa:
“Nè nhậu đi cha Nội!”
Bếp lửa chiều hôm hoài làm mặt mày em ám khói nhan sắc đã tàn phai. Bởi còn thì giớ đâu nữa mà đi giũa móng tay với làm tóc chớ?
Buồn đời vì thân phận nữ nhi, cột chặt trong tứ đức tam tòng, công dung ngôn hạnh, nên lúc tủi thân mình em thường hay ‘lẩy’ thơ:
“Trăm năm may rủi một chồng.
Dù ai thêu phượng vẽ rồng mặc ai”.
Em yêu nói: “Thôi coi như cái phần số mình xui rủi đi!”
***
Đó là chuyện trong nhà với nhau; nhưng ở ngoài thiên hạ nhìn vô thấy vợ chồng tui vừa tổ chức tiệc kỷ niệm mừng sáu mươi năm ngày cưới, ‘Lễ Kim Cương’, ai nấy cũng đều trầm trồ ngưỡng mộ!
Nên quý bạn nhậu của tui khi dựng vợ gả chồng cho con đều dắt sắp nhỏ đến diện kiến tui, để nghe tui chỉ bảo những lời vàng ý ngọc; làm sao để đôi trẻ ăn đời ở kiếp với nhau!
Như Tây thường nói: đám cưới là đám “Tying the knot’!
Là đám cột chặt, cột gút tình ta, sau những ngày sống thử, là ngày vui nhứt đời người để ăn mừng tình yêu của hai đứa chúng ta cùng Tía má, anh chị em của đôi bên bè và bạn.
Tiệc cưới là tính toán chi li đến từng chi tiết một, nhằm đem đến niềm vui cho hết ráo bà con tốn tiền đi ăn đám cưới.
Trước hết đám nào cũng có chụp hình và quay phim để sau nầy làm kỷ niệm.
Vợ chồng sống vui vẻ cùng nhau thì thỉnh thoảng đem hình ra xem, cười hí hí. Còn cơm không lành canh không ngọt thì đem hình ra mà cắt làm đôi, hỏng thèm má tựa vai kề gì ráo, trước khi đôi ngả đôi ta!
Căn nhà kêu thợ hồ đến xây vách để chia hai.
Chiếc xe thì tự tay lấy cưa máy cắt ngang ra! Chồng lãnh hai cái bánh xe trước; vợ lãnh hai cái bánh sau Xe hết chạy!
Chén bát, tô dĩa, chia hai; mỗi người một cái!
Riêng đôi đũa chia hai; người một chiếc! Hết gắp luôn!
Con chó cũng tính chia hai!
Con chó nghe vậy mếu máo!
“Thôi chết con rồi, Tía má ơi!”
***
Vì cưới vợ là nghèo ba năm, như ông bà mình thường nói. Còn bị vợ bỏ thì mạt cả đời. Via em đến tình anh như cơn bão làm anh quay cuồng không biết trời trăng vì say nắng. Đến lúc em ra đi như cơn lốc mà bên Mỹ nó gọi là ‘tornado’, cuốn đi tất cả những gì anh có; chỉ còn ưu ái để lại cho anh một mối hận tình.
Nên tui khuyên mấy chú em mình cưới vợ nên cưới một lần thôi. Chớ đừng có bắt chước mấy thằng Tây, cứ ba năm cưới vợ một lần, là suốt cuộc đời sẽ mạt.
“Nè con! Hãy bắt chước y hệt như Tía. Khi đã cưới vợ về rồi, mỗi lần vợ chồng có thảo luận bất cứ chuyện gì từ nhỏ tới lớn như cách tiêu xài, cách dạy dỗ con cái, cách ăn ngủ, đi đứng của chính bản thân mình thì câu cuối cùng, con nên nhớ là: “Em yêu nói rất đúng!”
Một hôn nhân hạnh phúc chỉ nằm trong hai chữ cho và nhận. Chồng cho và vợ nhận!
Tía đã từng có kinh nhiệm đau thương rằng:
“Có một cách chuyển tiền từ tài khoản nầy sang tài khoản kia nhanh hơn điện. Cái đó gọi là cuộc hôn nhân!”
Bảo đảm mấy chú em nghe lời tui chỉ giáo là không sống cùng nhau 5, 6 chục năm mà tình tới trăm năm nữa đó!
(Nghe dài dằng dặc sao mà oải quá?!)
***
Nhưng có một quý chú em hỏi ngặt rằng:
“Mình không bỏ em mà em muốn bỏ mình thì sao?”
Tui xin truyền vài cái bí quyết như vầy nhe:
“Hai vợ chồng ở với nhau được tới 60 năm nuôi dưỡng 11 đứa con và 22 đứa cháu. Hỏi tại sao cuộc hôn nhân nầy dài lâu phá kỷ lục như thế?
Thì người vợ cho biết rằng:
“Hồi mới cưới nhau, vợ chồng tui có ra một điều kiện nếu ai mở miệng đòi thôi nhau trước, bỏ ra đi là phải mang theo tất cả các đứa con; nên tui với ổng hỏng ai dám hết!”
Khi ly dị, mà em yêu buộc anh yêu phải bống bồng, bế bế, dắt theo một bầy con đông như thể quân Nguyên; thì chỉ có em nào điên mới nhắm mắt nhảy vào làm vợ kế của mình. Tiện thể, dì ghẻ kiêm thêm chức cai, quản trị một trung đội nghĩa quân đầy đủ quân số thì có em nào ngu mà nhào vô chớ?
Ngoài ra, nói nhỏ cái nầy nghe nhe, còn có bí quyết để cuộc hôn nhân được dài lâu nữa.
Nó dễ ợt hè! Dù đã cột gút với nhau rồi cũng đừng nên cột chặt quá, lỏng lỏng một chút… để cho chàng và nàng có tí không gian và không khí… mà thở dốc.
Tuần nào cũng đi nhẩy đầm tức là đi vũ trường khiêu vũ đó. Cứ ôm nhau xà nẹo là xong hết.
“Nhưng nhớ kỹ! Em đi tối thứ Ba; còn mình đi tối thứ Sáu!”
***
Thưa bà con đó là lời khuyên tui dành cho mấy chú em mình nhát gan, non mật không dám chấm dứt con đường tình với em yêu để về Việt Nam vui duyên mới!
Còn sau đây là lời khuyên của tui dành cho mấy em đã chán cảnh chồng chúa vợ tôi, hầu hạ cho thằng chả ăn nhâu tối ngày, muốn dứt gánh ra đi, bẻ gãy chữ đồng để lầy chồng thêm lần nữa.
Em lấy chồng mới nhưng sợ sau nầy sợ già háp, phấn nhạt hương phai sẽ bị chồng em bỏ để chạy theo con bồ nhí, chân dài đầu ngắn ngủn thì em nên lấy nhà khảo cổ! Vì em càng già nó càng trân quý.
Đừng đặt yêu cầu cao quá như em đầm nầy đây mà ế nhé!
“Thằng chồng trước của em lấy bụng ở đời vì uống bia nhiều quá. Nó giống như cái máy cắt cỏ! Rất khó khởi động. Mà em rán khởi động cho cái bu gi của nó nẹt lửa rồi… thì nó chạy nửa chừng là nghỉ. Hỏi có tức hông?”
Thế nên em quyết không bao giờ lấy chồng nữa! Vì nhà em có nuôi một con két, một con chó và một con mèo. Thế là đủ rồi!
“Cả ba đều giống hệt chồng em!
Con két thì chửi thề luôn miệng.
Con chó thì tru lên mỗi sáng sớm.
Còn con mèo, trời đã quá nửa đêm, mới vác cái bản mặt về nhà!”
***
Còn bây giờ nếu em muốn đi bước nữa người chồng thứ hai của em phải đáp ứng những tiêu chí quan trọng sau đây mới được:
“Ảnh phải biết hát hay như ‘Quang Lê’
Phải biết nói đùa cho thâm trầm ý nhị như ‘Hung Le’,
(Khiến em cười bò lăn bò càng mới đặng).
Phải biết nấu ăn tuyệt vời như đầu bếp, Chef ‘Luke Nguyen’
Và quan trọng nhứt là đêm đêm nào cũng phải ở nhà thủ thỉ cùng em không ngưng nghỉ!”
Nhân vật mà em thầm mơ như vậy không hề hiện hữu trên cõi đời ô trọc nầy đâu.
Theo ý tui, em nên đi lấy… cái ‘Ti vi’!
***
Ờ cũng còn một lời khuyên cuối cùng dành cho mấy chú em nào bị tình phụ:
“Nhận được thư em lúc nhá nhem.
Mừng mừng tủi tủi mở ra xem.
Trong thư em viết dăm ba chữ.
Anh hỡi ngày mai nó lấy em”
Rồi:
“Hôm nay ngày cưới em…
Hân hoan tay em mang đến tôi cây đàn.
Mà rằng để mừng xin hát cho một lần.
Ngượng ngùng dạo đường tơ cũ tôi ca rằng:
Ngày xưa đưa em sang sông.
Ngày nay đưa em bước sang ngang…”
Dù cay đắng, cứ nhậu cho đã, dịp hỏng tốn tiền mà; bỏ qua rất uổng.
Chớ đừng vì thua cuộc, thù dai, chơi đểu, lên sân khấu, cầm ‘mi cà rô’, chúc em bản:
“Ngày mai đi nhận xác chồng”
Là chắc chắn sẽ bị ‘phù mỏ’ đó nhe!
***
Dẫu biết tỏng là: đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn, nhưng quý chú em sắp đi lấy vợ tui không cản mà còn khuyến khích!
Vì lấy vợ không bao giờ bị lỗ; mặc dù đôi khi cũng hơi bị khổ!
Vì triết gia Hy Lạp, thời Cổ đại, Socrates đã từng phán rằng:
“Nếu bạn lấy nhầm con vợ ngoan, hiền, giỏi dắn… bạn là người hạnh phúc vì may mắn (táp phải ruồi).
Cầm bằng bạn lấy nhầm con vợ dữ như bà chằng… thì bạn sẽ trở thành một triết gia như tui vậy!”
Đoàn Xuân Thu.
Melbourne.