SƯƠNG TÍM PHỐ XƯA
Trầm Vân
Từ độ xa người phố lẻ loi
Con đường phảng phất tiếng em cười
Con đò neo lại vầng trăng khuyết
Sóng vỗ bờ hoang nỗi nhớ khơi
Từ độ xa người nắng úa phai
Hàng cây buồn rẽ nhánh heo may
Tiếng chim rúc rích vào thương nhớ
Phố xá đìu hiu gió thở dài
Nào biết phương trời em có hay
Đôi tà áo tím vẫn phiêu bay
Ngan ngát hương xưa trên lối hẹn
Lá rụng cho thu nhớ úa gầy
Thu vẫn đi về trên lối xưa
Lòng tôi dào dạt những cơn mưa
Chiếc dù ngày ấy che đôi bóng
Còn ngát trên tay tiếng gió lùa
Em ở đâu rồi em ở đâu ?
Câu thơ thu vẽ tím vần câu
Góc phố chờ người sương tím nhớ
Tà áo em bay mãi tím màu
Trầm Vân
* Cám ơn ns. Trầm Miên