Sài Gòn Gọi Xưa
Trầm Vân
Và giọt nắng nghiêng mình trong nỗi nhớ
Một làn môi. một làn tóc phiêu bay
Tiếng cười xưa lúng liếng rớt đâu đây
Tay cúi nhặt nụ hôn nồng hơi thở
Trời chớm nở những cành hoa phượng đỏ
Phương trời xa người có nhớ Sài Gòn
Đường Duy Tân in từng dấu chân son
Chiều Bình Quới hẹn hò tình đưa võng
Người có thấy đôi mắt buồn lóng ngóng
Hàng cây xưa phố cũ đứng mong chờ
Áo người bay tha thướt gió mềm đưa
Hoa điệp rụng mơn bờ vai bé nhỏ
Chìm trong mắt hồ thu người mở cửa
Con đò tôi chèo sóng nhớ lênh đênh
Bờ mi người khép mở cánh thơ tình
Đêm qua giấc thiên đàng trôi mộng mị
Tiếng ve gọi trên cành cây phượng vĩ
Người có nghe rưng rức tiếng lòng tôi
Tháng Tư buồn cuồng quẫy sóng trùng khơi
Mình tôi đứng chênh vênh sầu lẻ bóng
Trầm Vân