Vết khắc thời thơ dại!

 đoàn xuân thu

vet-khac-thoi-tho-dai-3Trường cũ anh về xưa lối thơ
hành lang chập choạng, mắt anh mờ
run run kính lão, dò vô lớp
trường xưa tạn mặt! người xưa mơ!

Anh giờ về lại lơ ngơ quá
ai chỉ dùm anh chỗ hẹn thề?
cuối lớp: “đây rồi bàn năm cũ!
còn khắc tên mình: hai chữ T”.

Cái thời mười bảy yêu say đắm
anh khắc tên mình quấn quít nhau
ai ngờ đất nước trời binh biến
thương hải tang điền, em biển dâu.

vet-khac-thoi-tho-dai-1Bạn bè chung lớp giờ tản lạc
đứa chết bỏ thây tại chiến trường
đứa chiếc xe lăn về cố quận
đứa thì thua trận, sống tha phương.

Em trước, anh sau, trồi ra biển
chữ tình, sóng dữ, vạt làm đôi
một nửa em mang về xứ Mỹ
xứ Úc anh về, ta rẽ đôi.

Trường đi không được nên ở lại
sầu: thương lớp cũ, khóc bàn xưa
tàn, lạc tình ta, theo vận nước
thầy, cô, trường cũ, buồn như mưa.

vet-khac-thoi-tho-dai-2Chiều nay, một nửa anh, về lại
một nửa em, còn mãi chân mây
tên mình, vết khắc, thời thơ dại
trái tim rướm máu hãy còn đây.

Run run chạm lại thời hoa mộng
vết khắc tình sâu dẫu bụi mờ
(gợi nhớ thầy rầy: “không lo học!”
ai ngờ cấm túc hóa thành thơ).

Xế nửa dốc đời trời sắp tối
anh sợ không về kịp nữa đâu
“một nửa mang về!” em yêu dấu!
ráp lại tình ta sau biển dâu.