Valentine’s Day! Ngày lễ Tình yêu!
Đoàn Xuân Thu
Valentine’s Day, ngày 14, tháng Hai hàng năm, là Ngày lễ Tình yêu hay là Ngày lễ Tình nhân!
Ngày lễ Tình yêu là dành cho em yêu tức con vợ của mình! Còn Ngày lễ Tình nhân là dành cho con vợ… bé!
Còn đối với mấy em chưa chồng thì Valentine’s Day cũng là dịp tỏ tình một cách kín đáo với quý anh mà không sợ người đàm tiếu là: trâu tìm cột chớ dè đâu cột lại tìm trâu?
Còn đối với quý anh mình thì Valentine’s Day là dịp để tỏ tình rất văn nghệ! Khoái con nhỏ nào đó mà nhát gái; gặp cứ cà lăm, thì chịu khó móc xỉa mua (hay hà tiện thì tự tay mình làm) thiệp Valentine, thêm một đóa hoa hồng chừng 10 đô; một hộp chocolate chừng 10 đô nữa, tổng cộng có 20 đô là đủ để tỏ chút lòng ái mộ mà không sợ mấy em thưa gởi bị quấy rối tình dục gì hết trơn hết trọi.
Giả sử em không chịu, trả lại thiệp vì chê mình già, mập, bụng bự, đầu hói, nhìn phát ói thì chờ năm tới, cũng ngày nầy mình gởi cho… em khác.
Đời mà con gái thiếu gì… Nhớ đừng vì thất tình rồi nhảy cầu Bình Lợi để thiên hạ nói mình ngu!
Em không chịu không phải là do mình tệ quá, hết xài đâu; mà vì có thằng nó còn ngon hơn mình nữa kìa.
Vì đàn ông con trai phải giống như tách cà phê sữa nóng. Phải ngọt ngào, nóng bỏng, rồi khả năng tù ti tú tí của chàng phải làm em thức suốt đêm (giống như đã uống một tách cà phê đậm đặc) để phê với mình mới được!
Thằng bạn Úc của tui, Johnny, năm rồi ve vãn rồi cầu hôn con Melissa như vầy:
“Em yêu! Nhân ngày Valentine, anh muốn nói với em vài điều: Anh không giàu như thằng Jack. Nhà anh không phải là một tòa lâu đài như của thằng Russell. Anh không có chiếc xe xịn như chiếc Porche của thằng Martin. Nhưng anh thực sự yêu em và anh muốn cưới em!”
“Ối giời ơi! Sung sướng quá. Em cũng yêu anh nữa. Nhưng tiện đây anh có thể cho em số mobile phone hay email của ba đứa nó được không anh?”
***
Nhưng Valentine là ai vậy?
Thì theo truyền thuyết, vào thế kỷ thứ 3, Hoàng đế Claudius II, Đế quốc La Mã cứ khoái xua quân đi chinh phạt các xứ khác. Nhưng thanh niên không muốn lớn lên là tại sao phải đi giết nhau nên hè nhau trốn lính ráo trọi.
Claudius II cho rằng: Thanh niên chết nhát vì khoái gái nên ra lịnh cấm làm đám hứa hôn, đám cưới… Phải đi lính trước đã!
Nhưng linh mục Valentine không tuân, tiếp tục làm lễ cưới trong vòng bí mật cho hai trẻ yêu nhau.
Chẳng may vụ việc bị đổ bể, linh mục Valentine bị tên bạo chúa nầy ra lịnh tử hình bằng cách ném đá cho tới chết!
Valentine, người xưng tụng và bảo vệ tình yêu đã trở thành Thánh bổn mạng cho đôi lứa yêu nhau.
(Cái nầy hồi xưa CS Bắc Việt cũng từng thi hành chánh sách tàn ác nầy với thanh niên nam nữ miền Bắc qua chủ trương Ba Khoan.
“Chưa yêu; khoan yêu! Yêu rồi; khoan cưới. Cưới rồi; khoan đẻ!”.Để đi xâm lược miền Nam trước đã.
Hậu quả là, sanh Bắc; tử Nam; chết vô số nên các em thanh nữ miền Bắc phải ở vậy tới già… Đâu còn thằng ‘cu’ nào mà ru em ngủ?
Mấy nhà văn CS đã viết ‘Bến không chồng’ ở ngoài Bắc. Hay có ông ở Quảng Bình không phải Nam tiến vì bị thọt chân, tối đi khám điền thổ khắp làng; nhiều đến nỗi… không kịp kéo quần lên!
Chuyện nầy là do mấy giả kể; chớ không phải vì ghét mà tui đặt chuyện ‘dóc’ đâu nhe!)
***
Nói hỏng phải khoe với bà con nhe! Hồi vượt biên qua Úc nầy, cách đây cũng 30 năm rồi! Tuổi xuân còn hơ hớ nên mấy em Úc trắng có, Úc đen, đứa bán cá; đứa bán rau ngoài chợ Footscray, thấy tui xách giỏ tòn teng đi chợ một mình, vì đã bỏ con vợ bên kia trời lận đận nên mấy em thương quá!
Ôi thôi nhân ngày lễ Tình yêu, tui nhận biết bao là thiệp Valentine, hoa hồng và kẹo chocolate!
Hoa hồng thì tui đem chưng trong bình! Dẫu có bỏ thêm vài viên aspirin vào cho lâu tàn thì chỉ 3, 4 ngày là hoa héo rũ, cánh hoa rơi lả tả xuống bàn là phải đem đi vứt.
Còn chocolate cũng đâu để lâu cho được. Pha một bình trà, ngồi tẩn mẩn lột giấy bọc ra, tui quất láng chít hè.
Chỉ còn có mấy cái thiệp Valentine, với lời yêu tha thiết, thơm mùi cá và rau, nó bằng giấy ăn không được; nên tui bỏ vô hộp bánh ‘lu’ để làm kỷ niệm một thời được mấy em yêu tha thiết.
Nhưng lúc con vợ sư tử Hà Đông của tui với hai thằng cu tí được bảo lãnh qua thì việc đầu tiên của em yêu là thu dọn chiến trường. Phát hiện những tình thư trong hộp, em bèn nghiến răng, mím lợi xé banh hết ráo!
“Nào phải lỗi tại anh đâu?” Thì em nói: “Anh không ‘ngựa’ thì đứa nào dám tỏ tình cho được chớ?” Thiệt là y như kinh!
Với tui là còn yêu là còn ở; hết yêu là thôi. Ghen chi cho thiên hạ họ cười! Nên cái gì của em yêu; tui không bao giờ đụng tới.
Thơ mèo của em; tui cóc thèm coi. Email, facebook của em, tui cũng không cần ‘password’ để mở ra coi mấy thằng khỉ gió, em bỏ lại quê nhà trước khi lên máy bay đoàn tụ với chồng em bên Úc, nó viết cái quái quỷ gì trong đó.
Tui giống nhưng ông Úc trong chuyện nầy nè, không có rảnh để ý tới cảm xúc của vợ mình mà chi?
Hai vợ chồng sống với nhau đã 60 năm. Không có gì dấu diếm nhau hết cả. Chỉ có một hộp đựng giày, bà vợ cất trong tủ áo và cấm chồng không được mở nó ra.
Nhưng khi nằm trên hấp hối, ngáp ngáp chờ đi theo ông bà ông vải; bà thều thào cho phép chồng được mở cái hộp đó ra.
Trong đó chỉ có con búp bê được đang bằng len và 95 ngàn đô tiền mặt.
“Má em đã truyền cho em cái kinh nghiệm quý báu để giữ cuộc hôn nhân mình luôn hạnh phúc. Má dạy rằng: “Khi con giận chồng con mèo chuột, chè chén say sưa hay cờ bạc gì đó; những lời khuyên của con đối với nó như nước đổ đầu vịt như đàn khảy tai trâu!
Con sẽ giận lắm nhưng bỏ chồng không được thì hãy xả ‘sì-trét’ bằng cách cặm cụi đan một con búp bê bằng len.
Bận rộn đan móc, con sẽ quên đi tất cả giận hờn; quên tất cả nỗi thống khổ của vợ hiền do một thằng chồng rất ư là ‘cà chớn’ đã gây ra!”
Người chồng rưng rưng nước mắt cảm động; vì trong hộp nầy chỉ có một con búp bê bằng len thôi. Như vậy trong 60 năm mặn nồng hương lửa, anh làm em giận chỉ có một lần.
“À nè có 95 ngàn đô trong hộp, một số tiền quá lớn, em tìm ở đâu ra vậy?
“À đó là tiền do em bán những con búp bê đó anh!”
***
Nghe thiên hạ sầm sì rằng: Úc nó bày ra cái ngày Valentine hàng năm để hâm nóng lại tình ta; vì tình Úc mau nguội lắm! Ở với nhau được 5 năm là mừng muốn chết! 10 năm là hơi hiếm hiếm rồi.
Chớ không như người Việt mình cưới nhau về, dù có xung khắc với nhau như nước với lửa, như mèo với chuột… cũng rán bấm bụng ăn đời ở kiếp, con đàn cháu đống.
Bí quyết giữ lửa tình yêu của tui thực ra cũng đơn giản. Ngày nào cũng ăn cơm chung, tối nào cũng ngủ chung; có chuyện gì cũng chia sẻ với nhau.
Ngay cả bị viêm họng, em yêu không nói được suốt cả hai ngày liền! Tui, nằm gác chưn lên trán, rán sáng tạo ra một cách để em truyền thông là dùng tay mà vỗ vai tui.
Vỗ một cái có nghĩa là: “Hun em một cái đi anh!” Còn em vỗ hai cái nghĩa là “Không!” Vỗ ba cái có nghĩa là: “Được!”
Còn em vỗ 95 cái, nghĩa là: “Kéo thùng rác ra đường đi cha nội!”
Tình nghĩa vợ chồng mà! Quý anh mình cứ yên phận kéo thùng ra ra đường vào mỗi tối thứ 5 để ngày thứ sáu xe rác chạy ngang qua đổ; là tui bảo đảm tình ta như chiếc xuống ba lá, chồng chèo vợ chống trên dòng Cửu Long, tức dòng đời, trong trời yên bể lặng.
Tuy nhiên không phải cuộc tình của dân Mít mình, ai cũng xuôi chèo mát mái như tui đâu!
Cũng có đứa giữa chừng gãy gánh tình ta; cho dù ngày Valentine nào nó cũng hối lộ cho em yêu của nó tới một lượng vàng ba số 999 để làm quà tỏ, chút tình yêu.
Theo nhân sinh quan của nó khi đã là chồng vợ, dẫu không còn tình cũng còn nghĩa. Bỏ vợ là bất nghĩa; mà để vợ bỏ mình là vô nghì!
Cũng vì một lời thề hẹn như mũi tên bắn vào lỗ tai, rút ra tất là chảy máu nên: “Người vợ sắp cưới và tôi đến văn phòng hộ tịch để làm hôn thú. Sau khi cung cấp cho đầy đủ tên họ, ngày sanh tháng đẻ, em thơ ký đưa cho tui tờ hôn thú mới cáu chỉ, rồi thòng thêm một câu là: “Không được trả lại! Không được đổi! Không bảo hành gì hết ráo!” Tui nói: “OK Salem!”
Từ đó có sao chịu vậy. Trăm năm may may rủi một người. Cho dù thiên hạ có cười… cũng kệ người ta!
Nhưng cuối cùng tình cũng vỡ tan vì một lời nói rất mực chân tình.
Đầu đuôi cớ sự như vầy nè: Tui có việc làm rất tốt lương cao chỉ tội một cái là cứ phải xa nhà, xa cả em yêu năm tới 9, 10 lần, nghĩa là bổ đồng một tháng một lần.
Lần nầy chuyến đi thương thảo hợp đồng với đối tác ở tận nước ngoài. Đêm đầu tiên trở về nhà! Nằm trên giường với em yêu, ôm cho nó ấm. Tui buột miệng tán thán rằng: “Đi xa hoài hè anh thấy: không gì hạnh phúc hơn là được trở về nằm phè trên chiếc giường ngủ của chính mình và ôm con vợ… cũng của chính mình”.
Sáng hôm sau tui thấy trên bàn ăn là tờ đơn ly dị của em yêu chờ tui ký.
Sau khi cuộc hôn nhân tan vỡ đó, thằng bạn Mít của tui bỗng trở nên tin vào chiêm tinh học.
Nó nói: “Tuổi của tao là tuổi Tí, con chuột. Vợ tao tuổi Mão, con mèo. Tao mạng Thổ là đất. Con vợ tao mạng Thủy là nước. Hai cái trộn vào nhau thì thành một đống bùn… thì thử hỏi vợ chồng tao làm sao ăn đời ở kiếp cho được?!”
Thế nên năm nay Valentine’s Day với thiên hạ là ngày lễ Tình yêu còn với thằng bạn tui… nó lại ngày lễ ‘Độc lập’ mới chết chớ!
đoàn xuân thu.
melbourne