Tóc Thề Hương Xưa
Trầm Vân
Biết em còn nhớ Sài Gòn ?
Đường Duy Tân nắng rơi mòn dấu yêu
Phố vui ríu rít chim reo
Đón chào ta biết bao chiều quàng vai
Tóc em buông mấy lọn dài
Hương bay ngan ngát thương ngoài nhớ trong
Tình anh : con gió phải lòng
Vội xoay giọt nắng tô hồng bờ môi
Dòng xe nhộn nhịp phố vui
Chiếc honda chở em ngồi ấm êm
Sài Gòn một thưở thần tiên
Bốn mùa mưa nắng rơi mềm yêu thương
Biết em còn nhớ thiên đường ?
Nụ hôn mê đắm tỏa hương nồng nàn
Thủ Thiêm chèo chiếc đò ngang
Bến Bạch Đằng sóng mơ màng gọi nhau
Giờ trăng vàng võ đêm thâu
Em đi tình gãy nhịp cầu đành sao ?
Giữa mùa covid lao đao
Nhớ em, lo lắng cồn cào tâm can
Phương trời dịch bệnh nguy nan
Ai bên em đỡ hoang tàn Cô Vy
Ai ôm em cánh tay ghì
Ai lau giọt lệ bờ mi chớp buồn ?
Thôi thì đôi ngả sầu buông
Tình anh theo ngọn gió luồn nhớ qua
Cầu trời cao rải an hòa
Em bình an trổ đóa hoa nụ cười
Sài Gòn ngồi nhớ xa xôi
Tháng Tư phượng tím phương trời bên kia
Một mình ngồi uống cà phê
Khuấy lên một mái tóc thề ngát hương
Trầm Vân