NẮNG SÀI GÒN
Trầm Vân
Ngẩn ngơ giọt nắng Sài Gòn
Đưa chân em bước môi son em về
Phố nghiêng một chút tinh si
Vòng vèo qua tuổi xuân thì em đang
Ngẩn ngơ giọt nắng dịu dàng
Nhẹ đưa từng cánh cúc vàng lung linh
Tiếng chim hót khúc bình minh
Đánh rơi tiếng hát lời tình phiêu du
Ngẩn ngơ nắng rớt vào thu
Cho tình ai mãi ở tù làn môi
Nhớ thương trú trọ nụ cười
Lá vàng từng chiếc nhẹ rơi êm đềm
Hồng Đa Kao đỏ Thủ Thiêm
Nắng Sài Gòn thắp nhớ lên miệt mài
Mơ làn môi đỏ mắt nai
Em về nhịp bước khoan thai mơ màng
Nắng Sài Gòn gió thênh thang
Nhẹ nhàng ve vuốt vai ngoan tóc thề
Buồn giăng từ độ em đi
Con đường góc phố thương ghì nhớ mong
Đường Duy Tân mỏi mòn trông
Chiều qua Lê Lợi khép vòng nhớ thương
Mưa rơi mòn gót tha phương
Có buồn nhớ nắng Sài Gòn xa xa ?
Áo em nghiêng lượn đôi tà
Hương còn ngan ngát mượt mà tình quê
Gập ghềnh mấy nhịp cầu tre
Câu thơ tình lượn bên hè đón đưa
Sài Gòn mãi nhớ thương chờ
Em về tóc xõa vào thơ thẩn lòng
Trầm Vân