Má Hai (I)

Vưu Văn Tâm

Ngày đất nước thống nhứt, má Hai hớn hở, vui mừng khi gặp lại người con trai đã xa nhà từ dạo đó. Thằng Năm chán chê cảnh phồn hoa đô hội, bỏ lại mẹ già em dại và trốn vô bưng theo đoàn quân giải phóng. Nó nuôi nấng cái lý tưởng mơ hồ, xóa bỏ giai cấp, đem lại cho người dân áo ấm, cơm no.

Ngoài phố xá cờ xí rợp trời, từng tốp thanh niên nam nữ trẻ măng, tay mang băng đỏ, hồ hởi xuống đường hô vang khẩu hiệu reo mừng chiến thắng. Thằng Năm bước vô ngôi nhà quen thuộc ngày trước với bộ quân phục còn tanh mùi mồ hôi, nồng mùi súng trận và một mớ huân chương lủng lẳng trước ngực. Sau nhiều năm biền biệt, con trai của má đã về với gia đình bằng hình hài xương thịt mà cứ ngỡ như là giấc chiêm bao. Má Hai tóc bạc thêm nhiều phần vì thương nhớ đứa con xa, phần sợ nó chết trẻ giữa lằn tên mũi đạn và không có được người thân đưa tang. Cái ánh sáng mong manh từ bên ngoài cánh cửa sắt bỏ ngõ âm thầm len vào gian phòng khách, má Hai bùi ngùi rơi lệ khi thấy lại đứa con xa.

Thằng em út sống với má bao năm nay, nó yêu chính thể cộng hòa và thích đời lính, bảo vệ non sông trước họa xâm lăng của bắc phương. Cuộc trùng phùng cười ra nước mắt, hai anh em ở hai bờ chiến tuyến, hai lý tưởng đối nghịch, nhưng cũng may là chưa lần nào đối diện với nhau giữa sa trường mịt mờ bụi cát.

Niềm vui sum họp chưa kịp tỏ bày mà nghịch cảnh đã đưa hai anh em đi xa hơn cả ngoài kia vùng giới tuyến. Người thắng, kẻ thua quyết tâm bảo vệ cái lý tưởng của mình đã theo đuổi. Thằng út trách anh Năm đã đi sai đường, mang quân về dẫm nát quê hương và làm đau lòng mẹ. Thằng anh lớn tiếng “lên lớp” thằng em ôm chân Mỹ ngụy, ham bả vinh hoa của đế quốc, tay sai :

– Mày có tội với nhân dân, cách mạng sẽ khoan hồng gởi mày đi học tập cải tạo cho sáng mắt, sáng lòng !

Trong màn nước mắt như mưa tuôn, má Hai đau lòng chứng kiến cảnh “nồi da xáo thịt, huynh đệ tương tàn”. Sanh tử bất sanh tâm, sanh con đâu dễ sanh lòng. Ngó thằng út chịu thiệt thòi bao năm nay, sống độc thân không chịu lập gia đình, chỉ biết hiến thân cho đất nước và hết lòng hiếu để, má chậm rãi lên tiếng :

– Thằng em mày nó “vô nghì” thiệt đó, nhưng bao năm nay nó lo cho má từng miếng ăn, giấc ngủ. Mày theo ông, theo bà làm anh hùng, làm cách mạng có ngó ngàng gì tới cửa nhà hay bưng cho má ly trà, rót cho má miếng nước. Mày về đây không giúp được gì cho gia đình mà còn muốn đem thằng em ruột của mày ra xử tử. Nước mắt chảy xuôi con à, mày cứ tiếp tục đeo đuổi cái lý tưởng của mày đi, để cho má con tao bình yên được ngày nào hay ngày đó. Mãi mãi, người dân trong này chỉ là đám người thua trận !

Vài tháng sau, má Hai phải đau lòng bứt ruột chia tay với thằng con út. Nó đi tù và bị đày ra mạn ngược. Nhiều năm sau đó, má Hai không còn biết được tin tức nào nữa của thằng con trai được má thương yêu nhiều nhứt. Nó còn tồn tại trên cõi dương gian này hay đã vĩnh viễn vui thây nơi đất lạ ? Hòa bình rồi mà sao má chưa vui, nước mắt má vẫn tuôn dòng, đêm từng đêm cứ ngóng trông một niềm an ủi sau cùng đã hun hút chốn trời xa.

28.04.2021