Cánh Chim Mồ Côi

Vưu Văn Tâm

Giặc tràn về và băng qua con sông Mỹ-Chánh, dân tình ở làng trên xóm dưới vội vã di tản khỏi vùng đạn bom. Mấy chuyến xe đò liên tỉnh xuôi hướng về Nam chật kín người tản cư và hành lý mang theo. Biết bao chuyến xe đầy ắp đã lướt ngang nhưng không buồn ngừng lại. Gia đình Tuân cũng dạt trôi theo dòng người đi lánh nạn, khăn gói quả mướp men theo con đường quốc lộ. Buổi trưa tháng ba nắng đổ như thiêu như đốt, chiếc xe đò dừng lại bên đường một cách uể oải, nặng nề. Người ta hối hả chen chúc tìm cho mình một chỗ trước chuyến đi xa. Tuân bị đám đông xô đẩy khỏi vòng tay gia đình, một mình lạc bước trên chuyến xe định mệnh vừa lăn bánh. Ngó qua khung cửa kính, Tuân chỉ còn kịp thấy những giọt nước mắt của mạ và mấy cánh tay của anh chị giơ cao vẫy vẫy như tiễn đưa một tình thương vừa chấp cánh bay xa.

Đất lạ trời xa, nơi em đặt chân đến là miệt châu thổ sông Cửu-Long phù sa mênh mông, bát ngát. Tuân được bà con xóm giềng tốt bụng, cứu thoát khỏi tay tử thần từ một cơn bệnh thập tử nhứt sanh. Gia đình chú Ba chăn vịt tuy nghèo bạc tiền nhưng giàu lòng nhân ái đã cưu mang đùm bọc đứa trẻ lạc quê, xa xứ. Em đi chăn vịt, cày thuê cấy mướn để nuôi thân và mong góp một bàn tay cùng gia đình ân nhân vượt qua cơn khốn khó. Đất Mang-Thít bên dòng Cổ -Chiên quanh năm cây lành trái ngọt nhưng Tuân không sao quên được vùng đất Hải-Sơn héo gầy hai mùa nắng gió nằm dọc bờ sông Mỹ-Chánh. Cha miệt mài trong quân ngũ, mạ sớm hôm tảo tần lo cho đàn con chưa đủ lớn. Căn nhà lợp lá không lành lặn, tuy bé nhỏ nhưng chất chứa biết bao ngọt ngào kỷ niệm.

Đã hai lượt theo chú Ba về lại chốn xưa, tìm về mái nhà êm ấm cũ, chòm xóm cho biết gia đình Tuân đã không trở lại từ dạo đó, thuở xóm làng mịt mờ khói lửa. Ngày tháng thoi đưa, Tuân đã trở thành một thanh niên rắn rỏi và đem dạ thương thầm đứa con gái ở xóm trên. Con gái miệt vườn thiệt thà như đếm, cũng đem lòng mến thương nhưng tình riêng chưa dám ngỏ. Chú thím Ba nhờ mối mai đưa tiếng và đứng ra cưới vợ cho thằng con côi cút miền xa mà thương yêu hơn ruột thịt. Đám cưới nhà nghèo chỉ có con đò nhỏ rước dâu và mấy chung rượu lạt nhưng rộn rã ngập lòng. Hai đứa một lòng thương nhau không câu nệ hèn sang. Mấy đứa nhỏ khỏe mạnh cứ lần lượt ra đời trong hạnh phúc gia đình có đủ đầy mẹ cha.

Giờ đây, dẫu không giàu của lắm tiền nhưng Tuân cũng tạo dựng được mái nhà nho nhỏ trên mảnh đất mới qua bao năm tháng cần lao. Con cái được đến trường học dăm ba con chữ chứ không như đời cha của chúng, lạc cha xa mạ, cầu thực tha phương. Nhiều năm qua, Tuân đã bỏ biết bao công sức tìm kiếm mạ cha và gia đình qua báo chí cũng như trên đài truyền thanh, truyền hình. Tóc xanh đã phôi phai, gương mặt đã héo gầy nhưng nỗi nhớ mong vẫn đong đầy và âm thầm trải dài theo ngày tháng. Dù đã mỏi mệt nhưng Tuân vẫn nuôi hy vọng sẽ có ngày gia đình được trùng phùng bỏ xa những năm dài cách biệt. Cánh chim mồ côi vẫn thương cội, nhớ nhà dẫu đường về quê xưa đã từ lâu hiu hắt bóng chiều. Sông Tiền, sông Hậu đêm ngày xuôi ra biển Đông bát ngát nhưng trong lòng, Tuân vẫn mãi là một dòng chảy lạc loài, một nhánh sông lẻ loi không còn cửa biển.

11.06.2021