Bóng người thương lẩn khuất giữa sông… đầy…!

đoàn xuân thu.

Hồi xưa mục ‘Gỡ rối tơ lòng’ trang báo dành cho đàn bà, con gái như trong tờ Phụ Nữ Diễn Đàn chẳng hạn, thường do bà Tùng Long phụ trách. Tơ lòng rối là cái chắc.  Một mình gỡ không ra nên phải nhờ ‘thức giả’ gỡ dùm. Xưa là chị em phụ nữ chúng ta độc quyền ‘cầm’, thấy ăn khách quá xá (trong tờ báo chỉ thua mục Tử vi của bạn mà thôi) nên  mấy ‘thức giả’ tức cánh đàn ông chúng ta, nhào vô ‘cầm’ tiếp để kiếm nhuận bút vừa đủ để ăn ‘cơm tay cầm’ tức gặm một ổ bánh mì thịt có xịt nước tương và thêm chút ớt!

Nếu lỡ tuần nào chị em chúng ta gia đình trong ấm ngoài êm,trên thuận dưới hòa tơ lòng không rối rồi không ai không gởi thơ vào tòa soạn để hỏi thì cánh nhà báo thức giả bèn tự mình đặt ra câu hỏi và tự mình trả lời ên hè! (Đâu có chết thằng Tây nào và cũng đâu có ai biết ông nhà báo nầy đánh ‘cuội’ với cái bóng của chính mình!)

Bây giờ thì trong nước, văn minh hơn, có mục trực thoại truyền thanh gỡ rối tơ lòng…thòng mà thính giả gọi vào thì được chuyên viên tư vấn tâm lý giúp đỡ, gỡ cho. Một thính giả, chắc là con đám giang hồ đất Cảng, đã gọi vào: Chú đã ‘thịt’ cô chị rồi mà nay cô em đang nhởn nhơ, phởn phơ trước mắt, bẹo tới bẹo lui hoài, nên bối rối quá hỏng biết phải tính làm sao? Chuyên gia tư vấn, chắc cũng cùng một giuộc, thuộc giang hồ đất Cảng, hỏi: “Chú em có muốn ‘thịt’luôn cả họ nhà nó không? Nếu không, đến nhà tìm cô chị, không có ở nhà thì vào phòng cô em để làm gì? Mà nếu người ta đóng cửa phòng lại, thì mình phải biết đường ra chớ?! Con chuột nó còn biết tìm cách lách ra khỏi cửa huống chi là mình. Đúng không?”.

Cách hỏi và cách trả lời sao nhuốm ‘mùi xã hội đen’ quá cở thợ mộc?! Chú em này chắc: Ta đây là: bố quan nha, nhà mặt phố nên nghĩ em nào cũng khoái nhào vô!  Hỏi không phải để hỏi. Hỏi chỉ để khoe thôi…?!

***

Còn bên Perth, Tây Úc, cũng nói vậy, nhưng không phải vậy. Nói chỉ để khoe thôi.

Ông ‘thần’ này, không cần ai tư vấn gì sất, tự ‘ên’, tới luôn bác tài, rồi kêu báo, đài, tới phỏng vấn chơi .

Bong nguoi thuong 01Chuyện rằng: Marc Glasby có vợ là Belle gần 30 năm. Thình lình con vợ tìm lại được người em gái song sinh thất tán từ nhỏ. Chị em về ở chung. Ông thần này chắc khó lòng phân biệt đứa nào là đứa nào; nên thôi ‘thịt cả họ nhà nó’ luôn, cho tiện việc sổ sách. Đêm nay bà này; đêm mai bà kia. Hơi mệt chút nhưng cũng có phần êm ấm. Y cười hè hè nói: “Tui như khúc ‘sausage’ kẹp giữa hai lát bánh mì ‘sandwich’ vậy mà!”

Tưởng gì?  Có vậy mà cũng khoe! Cách đây mấy ngàn năm, theo Tam Quốc Chí,  thì Lưu Bị đã làm trước ‘giả’ mấy mươi đời vương rồi.  Khi làm quan ở Dụ Châu, Lưu Bị ‘quằm’ Cam Phu nhân, My phu nhân, là hai chị em ruột, rồi sau đó là em gái Tôn Quyền,  rồi sau đó nữa là Ngô Phu nhân. Sơ sơ có bốn bà thôi! Thời đó chưa có Viagra chắc Lưu tiên sinh ‘oải’ dữ à nha!

Như vậy Tây, Tàu, Ta đều khoái tỉ tê cái chuyện hai mái một trống hay nói một cách cờ bạc là hai bầu một con cua, hay hình tượng hơn một chút là khúc ‘sausage’ kẹp giữa hai lát bánh mì ‘sandwich’.

Nhưng  Úc đâu có chịu. Nó làm luật đàng hoàng: “Ai có vợ, có chồng rồi mà còn kết hôn với người khác là bị tội song hôn theo chương 94 của luật gia đình 1969.  Hình phạt tối đa là 5 năm tù ở!!!” Do đó cỡ Lưu Bị gặp Úc mà không chạy sút dép (vì tiên sinh thuở thiếu thời từng đi bán dép) thì Úc nó nhốt . Chứ nó không chịu ‘xính xái’ cho ‘xính xáng’ đâu à nha?

Bong nguoi thuong 02Bên Tây, tui đoán mò là chắc cũng có luật na ná như vậy nên Cựu Tổng thống Pháp François Hollande chẳng thèm cưới hỏi gì ráo trọi cho nó rắc rối. Bà nhỏ, ông ở lúc còn nhỏ, là Ségolène Royal, chính trị gia, đẻ cho ông 4 trự. Bà lớn, ‘ghệ’ ông ở lúc lớn, là Valérie Trierweiler, ký giả. Ông đắc cử thì bà thành ‘Đệ nhứt Tình nhân’ của nước Phú Lang Sa vì có cưới hỏi gì đâu mà đòi làm ‘Đệ nhứt Phu nhân’ (The first Lady). Và bà này cay như ớt hiểm. Số là Ségolène Royal ra ứng cử nghị sĩ. Tình xưa, nghĩa cũ, tổng thống, cùng đảng Xã Hội, hết lòng ‘ẵm hộ’ người xưa. Nhưng bà ‘Đệ nhứt Tình nhân’ này lại ủng hộ Olivier Falorni, là đối thủ chính trị của Ségolène Royal. Rốt cuộc Royal thất cử. Tan tành cái mộng làm Chủ tịch Quốc hội Phú Lang Sa.

Cũng tại ‘nó’ mà ra! Cũng tại ‘nó’ mà hai bà đầm nầy giành giựt với nhau một cách quyết liệt nhứt định hổng chịu nhường nhịn nhau gì ráo. Đêm nay chị, tối mai em! Ai nói lịch sự như ‘Đầm’ dâu nè?”

***

Do đó tuyên bố rằng cha nào dám vỗ ngực ta đây hai vợ nhưng trong ấm ngoài êm  là thằng cha dóc tổ! Nội cái chuyện ‘đêm nay anh vô em nào?’ cũng là rắc rối lắm rồi.

Bong nguoi thuong 03“Rượu nằm trong nhạo chờ nem”. (Con vợ nhỏ thở than thấy thương luôn). “Đêm khuya gió lặng sóng yên.Lái kia có muốn ghé thuyền sang chơi!” Thì chàng đáp lại rằng “Muốn sang bên ấy cho vui. Mắc đồn lính gác, khó xuôi được đò!”

Con vợ lớn bèn “Sông kia ai cấm mà lo! Muốn sang thì nộp thuế đò rồi xuôi!”

Trời đất quỷ thần ơi! Kham làm sao nỗi nè Trời? Nên “Không buôn không bán thì thôi. Qua đồn hết vốn còn xuôi nỗi gì?” Thế là tan vỡ một đêm vui! Mạnh ai nấy nằm chèo queo. Nên nữ sĩ Hồ Xuân Hương tức quá, chửi um lên: “Chém cha cái kiếp lấy chồng chung. Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng!”

Vậy mà Giáo Hương trong Tuyệt Tình Ca của hai soạn giả Hoa Phượng và Ngọc Điệp đâu có ngán. Ở Mỹ Tho, Giáo có một bà và hai thằng cu rồi; lại lang bạt qua Vĩnh Long để găp em Lan chi nữa. Rồi ‘tọt’ ra Lê thị Trường An và Lê Long Hồ.

Bong nguoi thuong 04Thời buổi loạn lạc, Giáo lên Sài Gòn làm ông Cò quận 9. Thất tán người xưa. Kết cuộc đau lòng là con dòng lớn thì ăn chơi lêu lổng. Vợ thì bài bạc. Còn bà nhỏ, nghèo quá, quần quật làm nuôi con đến nỗi  ho lao. Con gái, Lê thị Trường An, phải đi làm ‘gái bao’ nuôi má, nuôi em!

Ngày găp lại người xưa, Giáo rơi nước mắt. Khổ quá chừng chừng mà hỏng ai thương?! Còn phải nghe bà lớn đay nghiến: “Trồng trầu thì phải khai mương. Làm trai hai vợ mà ông thương không đồng. Chim quyên ăn trái nhản lồng Lia thia quen chậu mà vợ chồng sao ông lại quên hơi?” (Hỏi ngặt nhe!)

Còn em Lan, vợ nhỏ, thì hờn trách: “Nhưng chồng của tôi lại quá đỗi bạc tình

Về với vợ lớn rồi, không trở lại thăm mẹ con tôi….Từ Mỹ Tho xuống Vĩnh Long chỉ có một đoạn đường Tôi chờ đợi mỏi mòn, anh Hương vẫn không thèm xuống

Bỏ tôi lạc lỏng, giữa chợ đời với lũ con thơ. Sống vất vưởng bơ vơ, với cái nghèo bữa đói bữa no!!!”

Thưa bạn đọc trân quý, nhất là quý ông anh mình! Nay cơm, mai phở ai mà không khoái?  Nhưng nhức đầu quá, xin hỏng dám đâu! Nếu mà lỡ có em nào còn thương xót ‘chim hót trong lồng’ thì cũng xin ‘từ tạ trong đêm’ bằng câu vọng cổ đầy thở than, ai oán của Giáo Hương khi phải giã biệt người xưa, em Lan của cái làng Tân Ngãi, Vĩnh Long rằng: “Tôi đứng đây mà tưởng chừng như đang đứng trên bờ sông Mỹ Thuận. Khi mình quay xuồng tách bến để trở lại với hai con. Bờ cây xa mờ nhuộm khói hoàng hôn. Con nước lớn lục bình trên rời rạc. Chiều đã xuống mặt trường giang bát ngát, mà bóng người thương lẩn khuất giữa sông… đầy…!”

Em yêu ơi! Cám ơn em đã yêu anh! Nhưng thôi! Bóng chim tăm cá đi em! Xin bóng người thương lẩn khuất giữa sông đầy… để trái tim ‘qua’ ngủ yên. Cho nó khỏe! Đa thê là đa mang, là đa khổ hận phải không? Thưa quý bạn hiền!

đoàn xuân thu.

melbourne.