Thao thức chờ đông
Phan Văn Thạnh
Mùa nối mùa tràn cơn giá buốt
Ngóng ai mà ta thao thức mãi chờ đông ?
Rộng một càn khôn mù khói tỏa
Cuộc nhân sinh sấp ngữa quay mòng
Từng chiếc – từng chiếc: lá sầu buông rụng !
Cho hạt nứt mầm, khoác áo thanh xuân
Ngày chưa đi – chiều hoang tắt lịm
Réo gọi thiên đường – gào khản thất thanh
Gió lang thang bạc màu chân tóc lão
Chiều quan san chếnh choáng tỉnh say
Cạn năm tháng – hề chi con tạo
Quẫy gánh hoàng hôn, trút xuống ngàn
Ta mò mẫm lạc loài đêm Thánh vọng
Bơi giữa chân không côi cút phận người
Cuộc du hành – thử một lần nhấc bổng
Nghe xa ngai giáo đường – lời cứu rỗi hoang vu
Phan Văn Thạnh (Saigon,01/12/2021)