Mưa đêm mười tám

Ngô Nguyên Dũng

Sài gòn bây giờ đang là mùa mưa. Xối xả. Mỗi ngày. Đường xá ngập lụt. Thỉnh thoảng, thêm cơn bão thốc qua, đồng loã cùng nạn dịch đợt hai, vung tay phá phách.

Tôi, tha hương đã lâu, mỗi năm tới mùa mưa Sài gòn, lại bâng khuâng nhớ. Những hình ảnh và cảm xúc thời thơ ấu và thuở hoa niên dâng ngập tâm tư. Cộng hưởng cùng dăm ba hoang tưởng, ôm lấy tôi, một mình những khuya vắng.

Đôi khi chợt thèm nghe lại những tiếng động của ngày xưa. Thèm được ba nắm tay dẫn đi ăn khuya trong khu phố Tân định. Sâm-bửu-lượng. Cháo trắng với hột vịt muối. Mì Tàu với vài lát thịt xá-xíu mỏng dánh, vài cọng hẹ, nhúm hành lá, nhưng ngon quíu lưỡi.

Lớn hơn chút, lúc đã biết lái Suzuki đi chơi đêm một mình. Đôi lúc gặp mưa, ghé trú dưới mái hiên nhà ai. Co ro châm một điếu Capstan, rít vài hơi dậy thì choáng váng.

Ôi, mưa đêm. Ôi, một Sài gòn hoa lệ. Và câu diễn nghĩa sáo mòn, nhưng thấm thía:

“Hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo.”

Những giọt lệ cho những cụ già, những phụ nữ luống tuổi bán hàng rong, những người phu xích-lô, những thương phế binh bị bỏ rơi sau một chín bảy lăm phải đi bán vé số, kiếm sống qua ngày. Và những người dân lao động hoàn toàn không có một sắc luật an sinh xã hội nào giúp đỡ.

Trong bề bộn những suy tưởng ấy, xúc động trong tôi bật ra những dòng thơ năm chữ. Với rối rắm chữ, ngổn ngang vần. Trong niềm mong đợi một ngày cận kề, tôi lại có dịp đi thăm Sài gòn, tìm nhặt những hình ảnh và tâm tình thuở tôi mười tám. Và dang tay đón nhận những cảm xúc và những trải nghiệm mới.

Trân trọng mời đọc.

năm tôi mười tám

(về một người nơi xa)

đêm ấy tôi về muộn

thèm hơi thuốc capstan

kênh đèn vàng sương xuống

trán run rẩy nếp nhăn

quán tù mù ghế thấp

cháo khuya chén rụt rè

chó ốm nằm thao thức

buồn mười tám sắt se

tóc gió đường ngôi lệch

bóng tịch mịch mưa giăng

tiếng hát mùa nắng chết

tuổi trẻ cháy căm căm

bỗng nhớ về xa lắm

nghe giọng nói tưởng gần

hương áo lòng tay nắm

hơi ấm mỗi nhớ mong

 (08.2020)

* Nguồn ảnh từ tin mạng.