Mưa đêm Mèo Vạc (*)

Phan Văn Thạnh

Hình trên Internet

1-
con dốc loằng ngoằng thả xuống lòng thung cỗ xe mệt nhoài
hành trình nín thở
gã lữ hành chạm tay Mèo Vạc thở phào
sau lưng Quản Bạ,Yên Minh chìm trong đá
chiều khép lại,chim bay về núi !
Saigon giờ này chẳng biết ra sao ?
xa ,thật xa vắng bặt …
trước ta ai đến nơi này và sau ta ai sẽ qua đây ? …
cổng trời mênh mang
ngậm ngùi dòng lệ tuôn (**)

2-
phố như miếng sáp đêm tan chảy
giọt buông lắc rắc
thị trấn nhỏ
lẩn thẩn lại về chốn cũ
hàng quán hắt hiu
dăm bóng điện chập chờn không đủ xua đi niềm lữ thứ
đêm cô liêu
Mèo Vạc lặn vào tôi – ướt lạnh
giai điệu khèn gọi tình lang thang qua những hẻm núi khát khao
rám má ửng hồng
câu thủy chung  tạc vào đá
mai về xuôi
anh dám trở lại không ?

Phan Văn Thạnh

(Hà Giang – Saigon tháng 8.2015)

(*)Mèo Vạc là huyện núi đá biên giới xa nhất thuộc tỉnh Hà Giang, Việt Nam – đường lên đèo dốc hiểm trở khúc khuỷu .

(**) Thoát ý bài Đăng U Châu đài ca – Trần Tử Ngang (661-702) – nguồn thivien.net

登幽州臺歌
前不見古人,
後不見來者。

念天地之悠悠,
獨愴然而涕下。

Đăng U Châu đài ca
Tiền bất kiến cổ nhân,
Hậu bất kiến lai giả.
Niệm thiên địa chi du du,
Ðộc sảng nhiên nhi thế hạ.

Dịch nghĩa

Phía trước không thấy người xưa,
Phía sau không thấy người đời tiếp.
Ngẫm thấy rằng trời đất rộng lớn mênh mông,
Một mình lẻ loi thấy đau lòng chợt rơi lệ.