MƯA CHIỀU
Ái Khanh
(Gởi về bạn bè Petrus Ký)
Dạo này sao thường có những cơn mưa chiều, sáng bầu trời u ám như đang giận dỗi ai, mặt trời trốn biệt chẳng thấy dung nhan bác đâu cả, u ám nặng nề nhưng ông trời không mưa. Kéo dài bộ mặt não nề ấy tới chiều ông trời mới trút nỗi giận hơn u ám từ sáng xuống với muôn ngàn hạt mưa trong veo rớt lên mái nhà nghe xào xào, sao mà khung trời lúc đó buồn làm sao, nhìn bầu trời chiều lúc đó với tiếng mưa êm đềm rì rào trên mái ngói tự dưng bỗng chán đời vô cùng, tâm hồn trở nên đăm chiêu lạ lùng vô cùng như ai hớp hồn hớp vía, kéo giật hồn về cửa địa ngục nào xa xôi. Thấy đời sao vô vị buồn tẻ. Ừ, cơn mưa chiều quái lạ ở một ngôi nhà rộng thênh thang, loại nhà xưa mái ngói gạch đỏ đã phai màu theo sương gió nắng mưa, trong nhà những miếng gạch tàu mòn dần trở nên nhẵn thín.
Ngoài sân mười mấy cây dừa xiêm bao quanh gian nhà, lá dừa rũ xuống nặng nề trong tiếng mưa, bờ sân đất lầy lội buồn phiền, dăm ba cây mận, dăm ba cây ổi, hàng dậu xiêu xiêu sắp đỗ, con sông cạnh nhà nước cạn sát đất chỉ còn một dòng nước ngoằn ngèo như con rắn khổng lồ. Ngồi trong mái hiên nhìn bao nhiêu cảnh vật đó, từng hạt mưa đó với khung trời mây đen giăng kín mít. Không khí tối hẳn, tiếng mưa đập đều tên mái lá nghe mà buồn đứt ruột, nghe mà muốn khóc. Trời mới bốn giờ mà chừng như đã sáu giờ. Rõ chán đời chưa, buồn thúi ruột thúi gan chưa ?
Ừ, mà sao tháng này trời hay mưa chiều nhỉ ? Tháng trước đâu có hay mưa, nắng vẫn tốt, vẫn xinh thế mà giờ đây lại mưa, mưa rĩ rả trong từng giờ từng phút. Ừ, phải vào hỏi nội mới được. Hỏi nội sao trời mưa hoài mới được, gần đi học rồi, mưa hoài sao đi được. Nội ngòi cạnh bếp xem nồi khoai lang luộc, co rút trong cái áo bà ba, nội ngồi buồn như tượng đá, buồn như cội cây già trơ cành khẳng khiu. Nội ơi, mới tháng này sao hay mưa chiều quá vậy nội, mưa muốn khóc, muốn tu, muốn chết vậy nội ??? Lắc đầu khe khẻ, chép miệng khe khẻ, nội nhìn trời nhìn mây mà nói…”từ đây sắp tới trời hay mưa lắm, bước vào tháng tám đây, ổng mưa cho mà thúi đất thúi đai, mưa sáng, mưa trưa, mưa tối, rĩ rả, rĩ rả ổng mưa hoài cho coi.
Mưa hoài cho coi hả nội, mưa thúi đất thúi đai, mưa sáng, mưa trưa, mưa tối, mưa rĩ rả hoài hả nội ??? Buồn quá hả nội. Nội ừ rồi lại chỗ nồi khoai xem chín chưa, hơi khói tỏa ra nóng hôi hổi nghe sao ấm cúng ghê, nồng nàn ghê. Không thèm nhìn trời mua, không thèm nghe mưa rì rào, không thèm nhìn trời u ám nữa. Buồn lắm, chán đời lắm, vào bên nội, bên bếp lửa ấm, xem nồi khoai ngon lành hỏi nội chuyện ngày xưa, nội đi cấy đi cày như thế nào, nội học hành hồi xửa hồi xưa như thế nào ? Mà quên nữa, nội già rồi, lớn tuổi rồi, mắt nội lem nhem, dáng nội run run chậm chạp, đầu óc nội chắc cũng quên cả rồi, mờ phai chuyện ngày xưa xửa cả rồi chắc chẳng còn nhớ gì đâu. Thôi không thèm hỏi đâu..
Còn vài hôm nữa đi học lại rồi, ừ sao tự dưng mà chẳng còn hăng hái nữa, chẳng còn nôn nao nữa, thấy cũng như bình thường, cũng như ngày nào. Sao kỳ ghê ha. Lạ lùng ghê ha, đáng lẽ phải nôn nao, phải trông đợi từng giờ từng phút chớ. Sao mà cứ vẫn như bình thương, chẳng có một chút gì rộn rã cả. Ừ phải rồi, tại trời u ám, tại mây não nề, tại muôn ngàn hạt mưa rơi rớt buồn bã lòng người. Thấy mưa mà sợ mà chán, mai mốt đây đi học, những cơn mưa chiều dai dẵng không muốn cho đi. Học đêm khổ ghê, khổ như trời mưa lạnh lẽo mà bắt ta tắm mưa. Đây rồi mai mốt nhập học, trời chào mừng bằng những trận mưa, học trò con gái, áo dài nhét hai bên hông làm áo dài mini, quần đen, mặc áo mưa, sang cả có, nghèo nàn có đem ra chưng diện với ông trời với giọt mưa. Tay xách cặp, chân mang guốc, đi từng bước, nhón từng bước kẽo sình văng lên. Trước cỗng trường chắc cũng vắng học trò, vô hành lang trường mà đụt, mà trú, bạn bè gặp lại chắc cũng chẳng thèm mừng, thèm vui, chẳng cười nói chi cả, cong lưng lên mà kiếm phòng, kiếm lớp, chạy laị dành chỗ ngồi, ngồi bàn nhứt bàn nhì chứ chẳng thèm bàn ba bàn tư, chăm chú chọn lựa như vậy đó.. Thôi nghĩ tới bao nhiêu đó mà phát rầu phát sợ. Trời đón chào thầy cô học trò một niên khóa mới như vậy đó, học trò loi ngoi, tóc tai ướt nhem, thầy cô cũng loi ngoi ướt át. Thấy mà đau khổ dùm chưa. Thương dùm chưa ? Người ta đi học về ăn cơm chiều rồi nghỉ ngơi còn mình lại xách cặp đội mưa mà đi học và về nhà ăn cơm khuya, nghĩ mà buồn cười ngộ nghĩnh ghê..
Mà thôi, nghĩ chi hoài, nhớ chi hoài, chỉ biết lúc đó mà mình thương cái không khí ấy, thích cái không khí ấy thì chắc nực cười lắm.
Ừ mà mưa cũng hơi hơi dễ thương, êm êm thánh thót nhè nhẹ, nghe như tiếng đàn dìu dặt ru hồn. Nằm trong chăn ấm thì phải biết. Sướng mê tơi đi chứ. Mưa dai ghê, chừng này vẫn chưa thôi, chắc mưa suốt đêm nay quá. Nội kêu vào ăn khoai, sướng chưa. Chắc khoai ngon lắm vừa ăn vừa thổi tuyệt cú mèo. Con vào đây nội ơi…
ÁI KHANH
- Bài được đăng trên trang Mai Bê Bi báo Chính Luận
- Năm thứ 11 – Số 2.963 – Thứ sáu 04-1-74: ChinhLuan_2963 4JAN1974.pdf
