Có lần như đã tình nhân nhau
Ngô Nguyên Dũng

đêm hạ chí – bỗng – sao rơi tràn khe mộng
mèo hoang sững tiếng khàn khạt lay
chân về cửa tối chưa ai khép
giày khuya hiên chếch một chiếc. đâu?
trà chiều nửa tách viền môi lạnh
lưng bàn khắc khoải vụn bánh rơi
dấu son trách cứ hoen môi nhạt
soi gương sách mở – đèn ngọn vơi
tóc đọng hương thơm mươn mướt gáy
giọng cười cổ rướn nhạc phong linh
dưng không trở gió – khều sao rụng
ngời sân thổn thức lệ thuỷ tinh
ngước nhìn dấu tích nhoà hư ảnh
dép quên – sương cứa – vết thương ơi!
dang tay khép lại ân tình mỏng
chỗ về phiêu bạt còn vướng chân
người đông phố chật – khung kính vỡ
đàn ai rưng phím khúc phân ly
ngoài kia tháng tám hoa đăng hội
mộng du – sáng loé ngọn pháo bông
đu dây làm xiếc – đời hư thực
khói nhà ai sưởi sợi ngẩn ngơ
tình ơi! chưa cạn. đừng xa vội!
tro than năm trước còn ẩm hơi
vén rèm trông xuống – người tan khuất
đèn vàng khoảnh hắt vạt phất phơ
tay che diêm bật xoè khuôn mặt
gió xua bạt tiếng – chạm vu vơ
vai sương đẫm giấc đời chưa khoá
đắm đuối mơ hoang gạch ngói câm
long lanh vẫn sáng chòm sao lạ
thiên tai – khánh tận – những tháng năm
say mộng đêm nay anh tìm lại
có lần như đã tình nhân nhau
đừng khơi thức! cũng đừng dập xoá!
lệ còn âm ỉ một nhói đau
(10. 2002. Bản sửa, 06. 2018)