Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt
Vưu Văn Tâm


Nguyễn Đình Toàn, sinh ngày 6 tháng 9 năm 1936 và qua đời hôm 28 tháng 11 năm 2023. Ông là văn sĩ, thi sĩ, nhạc sĩ, soạn giả, ký giả kiêm xướng ngôn viên trong những chương trình nhạc chủ đề trên đài phát thanh và trong băng dĩa nhạc. Có lúc, ông dùng bút hiệu là Tô Hải Vân khi viết văn và Hồng Ngọc khi soạn nhạc. Ông nhận được giải thưởng Văn Học Nghệ Thuật toàn quốc (1972-1973) với tác phẩm “Áo mơ phai”.
Thập niên 60 và 70, ông nổi tiếng với chương trình “Nhạc Chủ Đề” được phát thanh mỗi tối thứ năm hằng tuần trên làn sóng điện và chinh phục hầu hết trái tim của thính giả qua lời giới thiệu mượt mà với lối hành văn độc đáo, dùng chữ nghĩa bóng bẫy và hơn hết, một giọng đọc truyền cảm như lời thơ, ý nhạc, như thầm thì với người tình nằm bên gối.
“Tình ca, những tiếng nói thiết tha và tuyệt vời nhất của một đời người, bao giờ cũng bắt đầu từ một nơi chốn nào đó, một quê hương, một thành phố, nơi người ta đã yêu nhau. Tất cả mùa màng, thời tiết, hoa lá, cỏ cây của cái vùng đất thần tiên đó, kết hợp lại làm nên hạnh phúc, làm nên nỗi tiếc thương của chúng ta.
Em đâu ngờ, anh còn nghe vang tiếng em, trong tất cả những tiếng động ngù ngờ nhất, của cái ngày sung sướng đó, tiếng gió may thổi trên những cành liễu nhỏ, tiếng những giọt sương rơi trên mặt hồ, tiếng guốc khua trên hè phố.
Ngần ấy thứ tiếng động ngân nga trong trí tưởng anh, một thưở thanh bình nào, bây giờ đã gần im hơi, nhưng một đôi khi vẫn còn đủ sức làm vang lên trong ký ức một mùa hè háo hức, một đêm mưa cũng trở về, gió cuốn từng cơn nhớ, anh bỗng nhận ra, anh vẫn còn yêu em, dù chúng ta đã xa nhau như hai thành phố.” (Nguyễn Đình Toàn)
Những tâm tình này xin được xem như một nén hương lòng kính tiễn ông đi về nơi xa.
1. Em đến thăm anh đêm 30
Ngày cuối năm, anh nằm co mình trong căn gác nhỏ và thấm thía nỗi buồn đơn lẻ đến vô cùng. Tiếng pháo nhà ai đì đùng vọng lại như nhắc nhở năm cũ sắp đi qua và mọi người sắp sửa được thêm một tuổi mới. Từ lúc xa nhà nuôi chí lập thân, anh chưa lần nào về thăm quê cũ. Ở nơi chốn xa xôi, chắc mẹ cha đang chờ trông tin tức đứa con trai và bầy em ngóng mong người anh biệt xứ. Nhưng mộng lớn chưa thành và chuyện tình cảm riêng tư dường như còn ở bên ngoài cánh cửa nên anh cứ bâng khuâng trên đường quy cố hương xa lơ lắc.
Em chợt đến vào đêm hôm trừ tịch, khi phút giao mùa rộn rã báo tin xuân. Còn đêm nào vui bằng đêm ba mươi, anh mừng hơn đứa trẻ nhỏ được mẹ cha mẹ sắm cho quần áo mới hay rủng rỉnh tiền lì xì. Em nhẹ nhàng như một áng mây. Em là thiên thần hiển hiện giữa cuộc đời nhiều giông bão. Tuy không giàu bạc tiền nhưng trái tim chung tình này chỉ dành riêng cho em đó. Chiếc lá vàng rụng rơi cuối ngõ như một chứng nhân cho tấm lòng chân thật yêu em.
Chúng mình dìu nhau đi vào mộng ảo, viếng thăm vườn địa đàng của Adam và Eva ngày trước và nếm thử hương vị trái táo đầu mùa mà nghe tê dại trong từng mạch máu. Tay em lạnh vì sợ lo nhưng trái tim yêu đủ sưởi ấm hai tâm hồn son trẻ. Đất trời sắp Tết hay trong lòng hai đứa mình đang Tết. Đêm giao thừa xanh trong như mắt em và nhẹ đưa đôi tình nhân đi vào mộng ảo.
2. Tình khúc thứ nhất
Mình đến với nhau ở lứa tuổi thanh xuân, chỉ biết yêu và chưa nếm trải muộn phiền. Ngày thần tiên em bước lên ngôi, hương trầm quyện thơm bát ngát cho buổi sum vầy thêm trọn vẹn. Niềm vui đầu đời ngời trong mắt, thắm trên môi và thề nguyện bên nhau suốt đời dù cho bao giông bão.
Nhưng hạnh phúc bất hạnh, ngày vui qua mau để cho trái sầu héo úa và rụng rơi tan tác. Những dòng lệ cứ tuôn rơi và lấp kín tuổi xuân thì, xóa luôn cả lối về xưa. Yêu là khổ, là gieo cho nhau niềm cay đắng nhưng mình vẫn cứ yêu nhưng nào đâu biết được niềm vui đã nằm trong thiên tai và hạnh phúc lưng chừng sấp ngữa như lâu đài xây trên bãi cát. Có ai trong chúng mình còn giữ được cho nhau một thời ngây thơ, lúc mắt chưa nhạt phai hay thuở tóc tai còn xanh thắm. Đi lại con đường cũ, lá cỏ ngày nào cũng bạc màu vì nỗi nhớ tương tư.
Ngày tháng phôi phai, anh và em cũng không giữ được cho nhau niềm hạnh phúc êm ả như thuở ban đầu. Em bước lạc sa xuống trần gian này rồi đi về miên viễn, nơi đó cỏ lá có xanh tươi khi xuân sang hay úa tàn khi mùa thu chợt đến. Hình như trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt nên tình mình cũng phai phôi theo tháng năm. Mùi hương cũ như còn phảng phất đâu đây, chiếu chăn còn nồng nàn hơi ấm mà người thương đã xa biệt mấy phương trời. Ở một nơi xa, xa như hai thành phố, cầu mong em được bình yên trong niềm hạnh phúc mới. Tâm hồn anh giờ đây là một dòng sông cạn nước, dòng sông không còn cửa biển. Chuyện tình không đoạn cuối đang lịm chết theo thời gian, em xa rồi nên ngày tháng cũng gầy hao.
TV, 29.11.2023


