
Hạ Nhớ Phương Trời
Trầm Vân
Sáng buồn giọt nắng gầy hao
Cà phê khuấy tiếng thầm thào cỏ hoa
Hương xưa áo lượn đôi tà
Còn bay ngan ngát lòng tha thiết lòng
Hạ vàng lên nỗi nhớ mong
Người đi bỏ lại môi hồng má thơm
Cơn mưa đổ xuống dỗi hờn
Hay là phương ấy người buồn lệ rơi ?
Hay là con gió ngậm ngùi
Thổi về ru tiếng thơ tôi rã mòn
Chiêm bao mưa lạnh chập chờn
Ly cà phê khuấy nụ hôn hoang đàng
Đã là tháng Sáu hạ sang
Mưa ơi cứ đổ mơ màng vây quanh
Vọng lời ký ức dỗ dành
Bóng người tha thướt một vành nón nghiêng
Người đi sóng gió nổi chìm
Mang theo bóng hạ qua miền xa xăm
Ngả nghiêng cánh phượng đỏ bầm
Câu thơ tôi gửi mưa dầm gió thương
Chờ người. phượng đỏ một phương
Tình men theo lối thiên đường xa xưa
Mắt người hồ biếc sóng thu
Tình tôi chèo mãi con đò . mơ hoang
Trầm Vân