Phiếm: Không Khó.
Phuhotrac (Tô Văn Cấp)
Đường đi không khó… mà khó vì người ngại khó.
Bỏ hút không khó… mà khó vì người ngại bỏ.
Đó là lý sự cùn của mấy ông lính già mà người trẻ nhất cũng đã bước qua tuồi “thất thập cổ lai hy” mà năm xưa cụ Tản Đà dịch là:
Sống trên đời đến bảy mươi xưa nay hiếm có.
Chuyện trăm năm trước, 1889 của cụ Tản là vậy vì không có thuốc.
Trăm năm sau, 2025, chú em út trong đám lính già chúng tôi cũng đã bước qua tuổi 73 mà vẫn yêu đời, vẫn sung sức như tuổi 37.
Thọ dai như vậy, sung sức như vậy là nhờ thuốc.
Thuốc xanh, thuốc đỏ, thuốc uống, thuốc hút, thuốc nào chả là thuốc
Uống, hút, bóp, xoa lúc nào, hiệu quả ra sao, còn tuỳ thuộc vào người đối diện
Vô duyên đối diện thì bất tương phùng
Chuyện hôm nay, những người đối diện là cựu lính, cùng hợp ý hợp tình nên thường gặp nhau bên tách trà, ly café để luận bàn thế sự.
Bàn gì thì bàn, nhưng luật bất thành văn là tránh nói vể bạn gái năm xưa, tránh luận bàn chuyện Dân Chủ & Cộng Hoà Hoa Kỳ.
Chuyện nước Mỹ rắc rối như tơ vò đến nỗi 9 ông bà tối cao còn cãi nhau như mổ bò nên người Mỹ gốc Việt còn phải mò gu-gồ để hiểu “tiếng nước tôi” thì chớ nên làm thày bói sờ “voi-lừa” để tránh gieo bất hòạ giữa chốn anh em.
Điểu hữu ích nhất mà lính già luận bàn là chuyện thuốc men.
Dr Cam Vu phán thế
Thuốc xoa, thuốc bóp, thuốc chích, thuốc uống, thuốc hút và hút thuốc.
Tuổi thanh niên đôi tám, dù ngoan ngoãn hiền lành, nhưng khi bước chân vào lính thì 99,90% dính liền với thuốc hút- “người tình khói sương”
Không dính không được, lính thì hít khói súng liên tục, bất kể ngày đêm, quen khói súng dần sang khói thuốc, khói nào cũng là khói,
Hít khói súng nhìn đồng đội gục ngã!
Buồn! Ta châm điếu thuốc cho nỗi buồn bay lên mây.
Hít khói súng nhìn địch quân gục ngã.
Châm điếu thuốc, nhìn trời hưu quạnh buồn cho kiếp người sinh Bắc tử Nam.
Hít khói súng, nhìn đồng đội thoát chết cười vang sảng khoái,
Châm điếu thuốc mừng mày còn sống.
Vui cũng hút, buồn cũng hút.
Khi im tiếng súng, dừng quân nơi góc núi, ven rừng, nghe chim cu “bắt cô trói cột” mà nhớ em gái hậu phương, châm điếu thuốc, ngửa mặt lên trời, nhìn những vòng tròn khói thuốc bao quanh hình bóng người tình cuồn cuộn lên cao…Thế là
Yêu em từ ngày ấy, bao lâu lính hút thuốc là bấy lâu lính yêu người tình.
Nhớ lại ngày đầu, em đến thăm anh với gói Capstan, em châm điếu thuốc, rít trước một hơi, rồi gài lên môi người lính cũng là lúc em ho
Thương quá là thương, người lính phải vội tiếp hơi cho em dễ thở, đó là điếu thuốc ngon đầu đời lính rồi ghiền từ đó.
Từ đó…
Em là người yêu, điếu thuốc là người tình khói sương.
Đã nửa thế kỷ qua rồi, dù em yêu bé nhỏ đã lên bà, người lính già vẫn chung tình với bà và người “tình khói sương”.
Đôi lúc giận hờn, một chút ghen tương, bà bảo ông bỏ hút! Ông nhe răng vàng khói thuốc ỡm ờ:
-Ờ thì bỏ, bỏ thuốc dễ quá mà, anh đã bỏ hằng chục lần rồi, anh vẫn nhớ lời bà khuyên: “Thuốc xin thì hút thuốc mua đừng” nên năm khi mười hoạ (cinq quand dix corbeaux), xin bạn một điếu gọi là để nhớ điếu thuốc ngon đầu đời em gắn vào môi anh. Chỉ vì bà mà ông chung tình với “khói sương” chứ bỏ thuốc thì lúc nào muốn bỏ là bỏ, bỏ vài chục lần cũng được mà.
Sáng nay trời se lạnh, bên ly trà bốc khói, đĩa kẹo lạc ướp húng lìu nhưng thiếu khói thuốc, thấy chú em gật gù ra chiều nhớ bà và điếu thuốc, hiểu ý, người anh nhìn em, nhìn quanh rồi đánh liều bạo gan đến hỏi một khách phương xa (lạ):
-Xin lỗi ông, có thể nào ông cho em tôi một điếu thuốc, chú ấy cần chút khói như cần một liều thuốc an thần.
-Rất sẵn sàng, mời ông, bao nhiêu cũng được, những người đồng sàng đồng mộng chúng tôi hiểu nhau khi thiếu vắng người tình khói sương.
Sau khi hút xong diếu thuốc, chú em cất kỹ đầu lọc vào túi áo rồi gật gù:
-Đây là diếu thuốc ngon nhất trong đời, điếu thuốc đầy tình và nghĩa.
“Thuốc” giúp nam nhi sung sức chung tình và trường thọ.
Kết thúc phiếm “không khó”, tôi tìm được câu chuyện sau đây trên nét xin tặng lại quý phu nhân của những người lính già đã bỏ hút nhiều lần, bỏ rất nhiều lần: “Xưa có câu…”
***
Người xưa có câu:
“Tu trăm năm mới đi chung một thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng”.
Ngày ba tôi còn sống, không hút thuốc ở nhà mà chỉ hút khi đi uống café Factory do bạn mời: “Thuốc xin thì hút thuốc mua thì đừng” nhưng vẫn cứ bị mẹ tôi cằn nhằn:
–“Anh hút thuốc nhiều quá, hại sức khỏe của anh mà ảnh hưởng tới các con.”
Ba không nói gì, rồi lẳng lặng bỏ thuốc lúc nào không hay.
Mẹ tôi lại cằn nhằn:
– “Anh đi nhậu chẳng được lợi ích gì mà còn hại sức khoẻ, không cẩn thận lại thành nghiện rượu cũng nên.”.
Ba tôi buồn, ngồi riêng một góc, nhớ đến các bạn nhậu Tsu Cầu, Việt Xập Xám, Thành Org v.v.. rồi ba buồn bỏ rượu lúc nào không biết.
Mẹ tôi cằn nhằn tiếp:
–“Hồi này anh hay ra café Factory đàn đúm lắm đó nghe”
Thường thì hằng tuần ba tôi ra đó gặp bạn cố tri vào sáng Thứ Ba, sáng Thứ Sáu thì gặp đồng môn, đồng khoá đồng đội, chuyện “đàn đúm” của ba chỉ là những chuyện đơn vị cũ, chiến trường xưa, nhắc cho Ba một trời kỷ niệm chiến đấu hăng say chứ ngồi môt mình ở nhà mà nghe cãi đĩa hát 45 tua bị xước thì trước sau cũng thành “đần” ông. Nghe mẹ tôi cắn nhằn, dần dần ba tôi không đi Fac… nữa.
Mẹ tôi cằn nhần tiếp:
–“Anh lúc nào cũng bạn bè khi họ gặp khó, có ai dám tri kỷ cùng anh không?”
Ba im lặng, dần dần ít thăm hỏi bạn bè hơn, chỉ trừ ma chay, đám giỗ, đám cưới, ba trở nên cô đơn lúc nào không rõ rồi ba bỏ mọi thứ, ba bỏ luôn đời ba.
Một hôm, hai mẹ con lên thăm mộ ba, tôi để quên gói thuốc lá ở nhà, mẹ giận, bắt tôi đi mua gói thuốc 555. Nhìn làn khói thuốc bay lên, bà thầm thì:
-“Tội cho ông, lúc sống bị tôi cằn nhằn, ông giận bỏ đi. Tôi sẽ ngồi đây mồi cho ông hút hết cả gói thuốc 555, tôi sẽ châm cho ông từng chén rượu, mong ông nhận cho.”
Rồi tôi thấy mẹ gạt vội nước mắt:
“Xin lỗi ông, không phải tôi khó tính, tôi chỉ lo và thương ông quá đỗi thôi.”
Vợ chồng là điều gì đó rất kỳ lạ. Ở bên nhau, càm ràm suốt ngày nhưng chỉ xa nhau một chút đã thấy nhớ nhung không tả được. Đó là lý do đã gọi nhau hai tiếng vợ chồng rồi thì ngoài tình cảm còn là trách nhiệm. Trách cả một đời, chứ không phải một vài năm. Thế nên những ai đang gọi nhau là vợ chồng, hãy trân trọng mối nhân duyên này./.